Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2023

139- PHẬT GIÁO PHÁT TRIỂN CÓ CÔNG HAY CÓ TỘI?

 

139- PHẬT GIÁO PHÁT TRIỂN CÓ CÔNG HAY CÓ TỘI?

(1:16:40) Họ nghĩ vậy nè, nếu mà không có Đại thừa thì làm sao người ta biết Phật giáo? Cho nên nó có cái hay của nó. Bây giờ nhờ có Đại thừa có chùa mình mới biết mình đến chùa chứ gì? Bây giờ mình biết được rồi bây giờ mới được nghe Thầy nói chứ gì, đó là cái hay của nó. Nhưng mà sự thật ra, khi mà đạo Phật ra đời, đức Phật đã dạy Bốn Chân Lý. Đừng có giáo pháp của Đại thừa phủ lên thì đạo Phật có mất không? Nó phủ lên nó làm mất rồi bây giờ chúng ta đi vào chùa thì hoàn toàn là chùa Đại thừa không. Thì cái này là cái tội của Đại thừa, chứ làm cái gì mà lợi? Bắt đầu bây giờ nếu mà đức Phật ra đời đã đưa Bốn Chân Lý, từ đó về sau đừng có ai mà xuyên tạc, đừng có ai mà kết ba cái giáo pháp của ngoại đạo, của tà giáo để trở thành cái giáo pháp Đại thừa phủ lên, thì đạo Phật vẫn có đạo Phật, chứ làm sao mất đạo Phật? Thì người ta vẫn có đạo Phật người ta đến chứ, phải không? Mà người ta đến đúng.

Còn bây giờ người ta đến sai, mà nếu mà không có Thầy mà vạch ra, thì người ta biết cái sai của Đại thừa sao? Con thấy không, cái này là tội của Đại thừa, chứ không có cái lợi. Dẹp ba cái ông Đại thừa này đi, kinh sách đó đem vô cô tàng viện mà cất giữ đi. Để làm sao? Để chúng ta sẽ nói rằng cái lịch sử của Phật giáo chúng ta là ba cái ông này làm hại nè. Tu không chứng rồi tự cái đầu óc chúng ta vay mượn đầu này, vay mượn đầu kia, rồi chúng ta mới viết sách ra.

Coi như là mình, hầu hết là Thầy đọc kinh sách Đại thừa là Thầy thấy một cái áo, cái áo vá, vá miếng bên này, miếng bên đây. Cho nên có nhiều người hiện giờ, con biết không? Họ ngồi họ viết sách. Mà họ viết sách, họ lại gửi vô cho Thầy nhờ đọc coi chỗ nào sai. Thầy nói chiếc áo vá mà biết chỗ nào sai mà chỗ nào đúng mà bây giờ Thầy sửa? Mượn Thiền tông một mớ, Đại thừa một mớ, rồi những lời Thầy dạy một mớ, viết vô thành một cái tập sách. Trời ơi! Nghe cũng thông suốt chứ, người không biết thì đọc thông suốt. Nhưng mà Thầy thấy đây là cái chiếc áo vá, chứ đâu phải mấy ông tu chứng. Vậy cho nên vì vậy mấy ông hãy tu chứng đi, rồi mấy ông mới viết của mấy ông.

Mình làm chủ được thì cái mà mình làm chủ, mình viết cái kinh nghiệm đó ra, chứ đừng có vay mượn. Nào là tánh thấy, tánh nghe, tánh biết, trời đất ơi! Thiền tông nó nói rồi. Bây giờ mấy ông nói lại làm gì đây, mà bảo Thầy nói cái chỗ nào sai, chỗ nào đúng? Rồi mượn một số danh từ của khoa học đưa vô, mấy ông là nhà khoa học hay là mấy ông là người vay mượn khoa học? Mấy ông đừng có mượn cái điều này, mấy ông đưa ra Thiền tông là khoa học như thế này, thế khác. Thiền tông là Thiền tông, chứ Thiền tông là khoa học à? Mấy ông muốn cho người ta tin Thiền tông, cho nên mấy ông mới vay mượn những danh từ khoa học để chứng minh cho cái Phật tánh của mấy ông chứ gì? Mấy ông đừng lừa đảo. Thầy nói thẳng, nói thật mấy con.

Cho nên tu là phải làm chủ, mà làm chủ phải có phương pháp: "Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh", mấy con thấy rõ ràng mà. Tâm mấy con đang bị người ta chửi, mấy con giận thì mấy con phải tác ý nó như thế nào chứ: "Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra", rồi mấy con hít vô, thở ra. Mà nó chưa hết thì mấy con tác ý nữa, mấy con chưa hết thì mấy con tác ý nữa, rồi nương hơi thở tác ý. Chừng một lúc mấy con nhìn lại coi cái tâm sân mấy con còn lại không? Pháp người ta nó có kết quả, nó hữu hiệu như vậy, mà tại sao chúng ta làm chủ được cái sự đau khổ như vậy mà chúng ta không tập? Mà lại đi tập những cái pháp đó như vậy, để rồi chúng ta kiến tánh thành Phật, thành Phật để làm gì? Thầy nói đâu cần làm Phật mà cần làm chủ được sự đau khổ của chúng ta là đủ rồi. Cho nên ở đây có nhiều người đã nghe lời Thầy mà họ đã làm chủ được bệnh, đuổi được bệnh, đó là họ chứng đó chứ sao.

Nếu họ không có tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự từ ba mươi phút, một giờ làm sao họ đuổi được cái bệnh của họ? Ít ra họ đã chứng được ba mươi phút, một giờ, các con hiểu. Bởi vì nhiếp tâm và an trú, mà an trú được thì bệnh đuổi đi được rồi. Do họ đuổi được bệnh, tức là họ đã phải có một khoảng thời gian tâm bất động. Đó là cái sự thật không thể nào hơn được, không thể nào ngoài cái vấn đề đó được, mấy con thấy chưa?


Thứ Hai, 22 tháng 5, 2023

138- BỒ TÁT HẠNH, BỒ TÁT ĐẠO

 

138- BỒ TÁT HẠNH, BỒ TÁT ĐẠO

(01:01:09) Phật tử 2: Dạ, con xin Thầy chỉ dạy cho chúng con được biết. Con đọc kinh là được dạy là có chỗ: "Bồ Tát hạnh, bồ Tát đạo" là sao con không hiểu?

Trưởng lão: Bồ Tát hạnh, là cái hạnh của Bồ Tát. Cái hạnh Bồ Tát là mình tu chưa chứng mà mình đi độ người, mình dạy. Tức là Bồ Tát hạnh là cái hạnh đó làm sai, hạnh nói láo! Tu chưa chứng mà đi dạy người ta, gọi là Bồ Tát hạnh.

Bồ Tát đạo là cái đạo Bồ Tát. Cái đạo của Bồ Tát, nghĩa là cái người nào muốn tu thành Phật thì phải đi qua cái sự độ chúng sinh này, rồi mới tu thành Phật.

Còn ở Phật giáo dạy, mình tu chứng rồi mới đi dạy người, còn mình tu chưa chứng là mình nói láo. Làm chủ chưa được mà đi ra nói dạy người ta, mình còn tham, sân, si đây một đống mà bảo người ta đừng có tham, sân, si. Có không mấy con thấy mấy ông Bồ Tát đạo đó, Bồ Tát hạnh đó. Phải không? Cái đó là sai! Đạo Phật kỹ lắm mấy con.

Khi nào mình hết tham, sân, si rồi thì dạy người ta bảo đừng có tham, sân, si, thì có kinh nghiệm mới dạy được. Còn bây giờ mình thuyết thôi mình nói rất hay. Nhưng mà bảo người ta mà tâm mình còn một đống tham, sân, si. Do đó là Bồ Tát hạnh, Bồ Tát đạo là cái chỗ đó sai, chỗ đó Thầy không nói nữa đâu. Sai chỗ đó. Làm chưa xong mà đi dạy người ta. Chỗ đó là nói láo. Vọng ngữ phải không? Vọng ngữ!


137- THẦN THÔNG KHÔNG MANG LẠI SỰ GIẢI THOÁT NHƯ NỀN ĐẠO ĐỨC

 

137- THẦN THÔNG KHÔNG MANG LẠI SỰ GIẢI THOÁT NHƯ NỀN ĐẠO ĐỨC

(53:50) Phật tử: Dạ kính bạch Thầy! Thầy hoan hỷ chỉ dạy cho chúng con một cái điều này.

Vừa rồi ở Nhơn Trạch đó Thầy, cái chùa Long Hương của Thầy Tuệ Hải, có một cái sự kiện là ngày 19, 20, 21 là thỉnh xá lợi Phật của mấy vị Tây Tạng mang về. Thầy Tuệ Hải cũng là đệ tử của sư ông Thích Thanh Từ. Thì sự kiện đó cũng rất là lớn!

Mà con nghĩ sao con không hiểu, nhờ Thầy chỉ bảo cho con, nào là xá lợi Phật của Phật, rồi tim Phật, rồi xá lợi Phật của Phú Lâu Na, rồi các bậc A La Hán rồi Mục Kiều Liên …​ Con Thầy rất là nhiều, mà con nghĩ là nếu mà trong khoảng thời gian mà hơn hai ngàn năm trăm năm nay làm sao mà xá lợi Phật này mà mấy vị Tây Tạng đem qua đây rất là nhiều. Mà trong khi đó thì nếu một cái sự kiện như vậy thì ít nhiều nữa một cái tỉnh Phật giáo của tỉnh Đồng Nai phải ra để mà đón mà sao chỉ có một cái chùa Long Hương đón mấy vị Tây Tạng đó thôi đó Thầy. Thì Thầy chỉ bảo giúp giùm con, và đồng thời trong cái thời điểm nó khoảng bốn giờ, bốn giờ mấy thì nó có một cái hiện tượng là trên bầu trời nó có cái ngũ sắc á Thầy. Nó làm cho các Phật tử chiêm ngưỡng á, khoảng mấy ngàn vị á thì họ rất là có niềm tin. Thì Thầy chỉ dẫn, chỉ bảo giúp giùm cho con, con cũng có đi dự và con cũng có chụp mấy tấm hình. Dạ Thầy hoan hỷ chỉ giùm con!

(55:23) Trưởng lão: Các con nghe bên Tây Tạng người ta tu về Mật Tông nhiều lắm. Mật Tông là những cái phương pháp mà luyện Thần thông.

Cho nên bây giờ người ta đặt ra một cái gì, chứ sự thật ra các con thấy những cái tro mà của các vị, của đức Phật ngày xưa mà đốt xác đó, gọi là cái di tích lại, thì làm gì tới bây giờ còn mấy con? Không còn!

Từ cái chỗ mà thiêu xác Phật là người ta đã lấy cái xác, cái nơi mà xác Phật mà cháy đó thì người ta phân ra làm tám phần. Mấy con đọc lại kinh sách Phật. Chia cho tám nước. Phải không? Còn lại cái củi mà đốt cháy đó, dân chúng hốt về để thờ. Chứ không có được hốt cái thân của Phật, cái tro mà thân của Phật đâu. Tro thân Phật là vua Chúa nó chiếm hết rồi. Có phải không?

Do đó, bây giờ Tây Tạng, hồi nãy Thầy nói Tây Tạng là cái nơi mà tu tập Thần thông chứ không phải tu tập giải thoát. Tu tập Thần thông.

Thử hỏi mấy con thấy nè, Tây Tạng tu tập như vậy đó mà tại sao đất nước Tây Tạng các vị Lạt Ma phải chạy trốn? Có không? Mấy con thấy không?

(56:34) Một cái đất nước mà tu tập mà sống đúng cái giới luật của Phật á thì cái đất nước đó nó sẽ bình an, sẽ bình an mấy con. Coi vậy, cái đất nước đó sẽ không chiến tranh. Thầy nói cái đất nước Việt Nam mà nếu mà chúng ta xây dựng cái nền đạo đức Phật giáo - nền đạo đức nhân bản. Đất nước này không có chiến tranh nữa.

Từ khi mà Thầy triển khai cái nền đạo đức, mà Thầy dạy về đạo đức nhân bản, năm giới chứ Thầy đâu có dạy nhiều. Thầy đưa xin phép Ban tôn giáo Nhà nước, cho phép hẳn hòi hoàn toàn những cái bộ sách Đạo Đức, và đồng thời tất cả các cái người cán bộ lãnh đạo cao cấp họ đều nghiên cứu hết. Họ chấp nhận mà.

Cho nên, cái Tu viện mà bây giờ mấy con về đây mấy con thấy cất lán lên trời đất vậy, một trăm mấy chục cái thất như thế này mà Nhà nước cho. Thì không phải là Nhà nước ủng hộ chúng ta sao? Nếu mà không ủng hộ Nhà nước dám cho không? Đông như vậy, nó vô đây nó làm chính trị là chết người ta, đâu phải chuyện dễ! Phải không? Vì đạo đức cho nên người ta không làm cái điều đó, người ta xây dựng con người hẳn hòi.

Cho nên, do đó mình sẽ thấy rằng đất nước Tây Tạng tu tập các sư, các vị Lạt Ma có Thần thông thật. Có Thần thông, nhưng mà Thần thông đó không bảo vệ được đất nước của họ. Các vị Lạt Ma còn phải chạy trốn nữa mà, còn bỏ nước. Đó là cái thứ nhất.

Cái thứ hai, khi mà đưa cái đó, người ta phải thể hiện cái gì để cho người ta tin chứ! Mấy ông Lạt Ma này khôn lắm mấy con. Mà đã luyện Thần thông thì, tôi chỉ cần đọc Thần chú, tôi tập trung tôi đọc Thần chú là hiện lên cầu vồng. Cái chuyện đó là chuyện dễ thôi, đâu có còn khó khăn gì!

Nhưng mà người ta nghĩ là hiện cầu vồng tức là có cái linh hiển của những cái nhục thân này chứ gì? Cái hài cốt, tro này chứ gì? Các con hiểu không? Đó là cái mị của cái lối Mật Tông.

Không, Thầy muốn nói tại sao mà một đất nước mà tu đúng tại sao còn chiến tranh? Mà chính cái ông Lạt Ma này phải chạy tị nạn? Phải không?

Thầy nói bây giờ đất nước Thầy có chiến tranh Thầy không chạy đâu hết. Chắc chắn là Thầy không sợ ai hết rồi, đạo đức mà sợ ai?

Thầy nói đạo đức thì không sợ ai hết à! Chỉ có người không đạo đức mới sợ, mới ham sống sợ chết, còn tham sống. Còn đối với Thầy có tham sống đâu? Muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống. Ờ bây giờ quý vị vô đây xâm chiếm đất nước Thầy. Đây cứ vô đây đi, xâm chiếm đất nước. Gặp Thầy, Thầy nói là làm cái chuyện này sai, nước Việt Nam thì có dân Việt Nam. Tại sao mấy ông vô đây cai trị nó? Muốn làm nô lệ à? Bắt Thầy làm nô lệ đi. Thầy đi làm cho dân tộc của Thầy, chứ đừng có bắt dân tộc Thầy.

Thầy bảo bây giờ phải rút quân về, không được xâm chiếm đất nước này. Đất nước này là có nền đạo đức nhân bản, sống không làm khổ mình. Thầy không cầm súng giết mấy ông, nhưng mấy ông đừng cầm súng giết những cái người đạo đức. Đất nước này không xâm chiếm nước nào hết, nhất định sống đạo đức. Nghe nói phải, phải về thôi. Con hiểu không? Chứ còn không sợ. Còn cái kia chạy trốn mà, thì phải sợ.

(59:37) Cho nên, vì vậy mà con biết rằng, cái hiện tượng mà làm ra điều đó để cho người ta tin là do mấy ông Lạt Ma. Tại mấy con không hiểu mấy con thấy mấy con tin. Chứ còn đối với Thầy, Thầy lột mặt nạ liền tức khắc chứ ở đó…​ Cái ông Lạt Ma nào đọc Thần chú hồi nãy Thầy chỉ mặt liền đó. Ông ngầm ông đọc mấy con không thấy đâu.

Ờ, ổng thỉnh rồi ông cũng chắp tay ông đưa cái xá lợi đó đó, có phải không?

Phật tử: Dạ đúng!

Trưởng lão: Trong khi đó ông cũng đọc kinh đồ chớ, nhưng mà không ngờ ông đọc Thần chú.

Phật tử: Dạ Chú, Chú tiếng Phạn.

Trưởng lão: Đó! Thì vậy con phải biết là mình bị lừa. Cả Phật giáo mình có ông nào tu chứng đâu mà biết đâu, nên bị lừa thôi. Có ông nào có thị hiện Thần thông được đâu?! Chỉ lo cúng bái tụng niệm thôi, bây giờ nghe Thần thông người ta niệm Thần chú, cái bắt đầu đó mình đâu có biết, tiếng của người ta mà. Mà thấy hiện ra thì, "Trời ơi! Xá lợi Phật linh thiệt chứ, hiện cầu vồng". Xúm nhau lạy thôi, tam…​ (không nghe rõ). Không ngờ là mình một đám Phật giáo ở Việt Nam mà bị người ta lừa đảo mà không biết.

(01:00:53) Phật tử: Dạ báo Giác Ngộ viết báo nè, rồi mấy cái báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên rồi trên báo đài nữa.

Trưởng lão: Đó! Bị lừa đảo đó. Phải bữa đó có mời Thầy thì có chuyện rồi. Có gì không con?


Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2023

136- TỤNG KINH PHÁP HOA CÓ LỢI ÍCH KHÔNG?

 

136- TỤNG KINH PHÁP HOA CÓ LỢI ÍCH KHÔNG?

(34:36) Phật tử (chú Tâm): Mô Phật, con kính bạch Thầy. Dạ! Con kính thưa Thầy. Vừa qua trong cái đoàn bốn huynh đệ của con, là quý vị có hỏi đến cái tụng kinh Pháp Hoa thưa Thầy! Theo Thầy nói thì những cái kinh điển Đại Thừa là không phải lời nói của Phật. Nhưng mà ở đây người ta tụng kinh Pháp Hoa, người ta thấy cũng có rất nhiều lợi ích. Kính mong Thầy từ bi, hoan hỷ chỉ dạy cho chúng con?

Trưởng lão: Về kinh Pháp Hoa là một cái loại kinh tưởng của Đại Thừa mấy con. Cho nên mình tin vào kinh đó. Mình tụng niệm mà mình thấy có cái hiện tượng gia đình mình được bình an hoặc là những cái tai qua nạn khỏi. Thì thật ra bình an, tai qua nạn khỏi đều do nhân quả. Nhưng mà tụng kinh này, mấy con khi mà tụng kinh thì mấy con phải có làm một cái điều thiện, làm một cái điều tốt như thế nào, nó mới chuyển nhân quả mấy con. Chứ không thể mà mấy con cứ làm ác rồi mấy con cứ tụng kinh này đi, để cầu khẩn một cái điều gì thì không được. Mà chính những cái hành động tụng kinh là khéo nhắc nhở mấy con thôi. Nhưng mà sự thật ra nó hướng dẫn cho mấy con đi vào một cái bình an của tưởng mà thôi.

Thầy nói "tưởng" không có nghĩa là mình tưởng bình an đâu. Mà cái lực của tưởng nó tạo cho chúng ta có cái trạng thái bình an đó. Mà do cái hành động thiện của chúng ta, do hành động nhân quả của chúng ta. Chứ không thể mà mấy con làm ác, mà mấy con tụng kinh Pháp Hoa. Ví dụ bây giờ mấy con đi ăn trộm, ăn cướp của người ta đi. Rồi mấy con tụng kinh Pháp Hoa cho đừng bị bắt ở tù, thì điều này không có thể kinh Pháp Hoa làm cái điều đó được. Các con hiểu điều đó.

Cho nên cái lợi ích này là do cái lợi ích của mấy con. Nghe người ta nói tụng kinh Pháp Hoa là có lợi ích như thế này, thế khác thì mấy con cứ tụng kinh Pháp Hoa và mấy con sống thiện. Thì cái sống thiện đó nó sẽ chuyển biến, nó sẽ thay đổi. Nó làm cho gia đình của các con bình an, chứ không phải kinh Pháp Hoa. Nhưng mà nhờ kinh Pháp Hoa tin tưởng đó, mà mấy con mới làm điều thiện, các con phải hiểu điều đó. Không lẽ tôi tụng kinh mà tôi làm điều ác nữa sao? Không lẽ tôi tụng kinh mà đi ăn cướp, ăn trộm của người ta nữa sao? Phải không? Mình nhớ rằng như vậy. Cho nên do cái hành động thiện. Bởi vì luật nhân quả mà.

(36:57) Ở đây cho nên đức Phật nói: “Các con tự thắp đuốc lên đi, ta không cứu khổ”. Mà không lẽ kinh Pháp Hoa này tự cứu khổ mấy con được sao? Như vậy mấy con đi sai cái lời của đức Phật dạy sao? Có phải không? Cho nên mấy con thấy được sự bình an khi mà tụng kinh nó có hiệu quả, là mấy con phải nghĩ rằng cái hành động sống của mấy con có thiện ở trong đó. Nhưng vì cái lòng tin của mấy con vào kinh Pháp Hoa mà mấy con sống thiện. Nếu không có kinh Pháp Hoa này thì chắc chắn mấy con sẽ làm ác. Những cái hành động đó mấy con có ngờ được. Nhưng mà chính nhờ tụng kinh Pháp Hoa mà thực hiện được cái lòng thiện. Nhưng nó đâu có trọn vẹn, bởi vì mấy con cầu tha lực. Cho nên mấy con có cái sự ỷ lại “Bây giờ mình tụng kinh Pháp Hoa là được bình an”. Cho nên nó bình an chỉ một phần nhỏ nào thôi, không có trọn vẹn đâu mấy con.

Đó, cho nên vì vậy thật sự kinh sách Đại Thừa cũng đều dạy chúng ta đi vào chuyện thiện. Nhưng mà cứu cánh cuối cùng để làm chủ sự sống chết thì nó không dạy chúng ta được. Nó không biết cách nào mà dạy. Cho nên nhiều khi nó dạy chúng ta sống trong cái tưởng.

Như bây giờ các con thấy kinh bên Tịnh Độ dạy chúng ta niệm Phật: “Thất nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật dữ chư Thánh chúng hiện tại kỳ tiền”. Thì cái câu kinh Phật Di Đà đã dạy chúng ta như vậy, niệm Phật được nhiếp tâm như vậy. Không ngờ khi chúng ta dùng câu niệm Phật như vậy là bị ức chế tâm. Ức chế tâm nghĩa là ý thức chúng ta không khởi niệm. Không khởi niệm nữa thì: “Thất nhật nhất tâm bất loạn loạn chuyên trì” mà, đâu có niệm nữa. Do đó nếu mà mấy con nỗ lực tu thì mấy con thấy nó trở thành vô niệm, nó vô niệm.

(38:32) “Tôi không niệm mà tại sao trong đầu tôi cứ niệm Phật?”. Đấy! Mấy con thấy sẽ rất nguy hiểm, là tưởng niệm. Mấy con tưởng rằng vô niệm là sẽ thành tựu, là sẽ chết được thành. Nhưng mà sự thật ra mấy con thấy cảnh giới Cực Lạc đều là do người ta vẽ ra, chứ đâu phải có cảnh giới Cực Lạc thật. Cho nên thí dụ như bây giờ mấy con niệm tới cái chỗ đó, mấy con thấy hiện cái cảnh giới Cực Lạc Tây Phương. Đều là do trong kinh nó diễn tả ra cảnh giới đó, chứ đâu phải có cảnh giới đó thật. Không có cảnh giới đó thật đâu mấy con.

Một khi tâm mấy con còn tham, sân, si mà ai dám rước mấy con vào cõi Phật, thì cái đất nước của người ta còn gì? Mà trong khi mấy con không lo giảm tham, sân, si của mấy con, mà chỉ lo câu niệm Phật để cho được nhất tâm. Mấy con thấy những người mà niệm Phật họ có hết tham, sân, si không?

Có nhiều người đang tụng kinh, đang niệm Phật mà nghe ở sau nhà bếp của mình đánh lộn: “Tao mà không mắc tụng kinh niệm Phật là tụi bay chết”, có phải không? Không! Thầy nói thật mà mấy con. “Tức quá mà! Bây giờ mình ngồi tụng kinh mà nó làm rầm rầm ở đằng sau, thì thử hỏi, mình ngồi đây mình ngồi tụng yên không?”. Cho nên vì vậy mà cái tâm mình nó còn sân đây mà. Thì thử hỏi ai dám rước mình về cõi Cực Lạc được không?

Thầy ví dụ bởi vì cái phương pháp đó nó không thể làm chúng ta ly dục, ly ác pháp sạch được, nó chỉ ức chế ý thức. Cho nên mấy con thấy Thầy bảo mấy con, thực sự ý thức chúng ta làm việc, chứ đâu phải diệt ý thức. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì ngồi yên lặng. Im lặng cái đầu của chúng ta không niệm, mà khi có niệm thì chúng ta tác ý. Mà tác ý tức là ý thức chúng ta làm việc chứ, cho nên ý thức chúng ta không bị diệt.

Còn mấy con không tác ý, mấy con cứ ngồi đây, mà như pháp môn mà Thiền xả tâm, biết vọng liền buông. Có một niệm khởi ra buông liền, có một niệm khởi ra buông liền. Cái ý thức có tác ý nữa không? Thì mấy con sẽ diệt ý thức mất rồi, thì mấy con sẽ lọt. Cũng giống như một người mà nương vào hơi thở hoặc là nương vào câu niệm Phật. Mà cứ niệm Phật để cho ý thức đừng có khởi vọng tưởng ra, thì lúc bấy giờ đó họ sẽ lọt trong cái ức chế tâm của họ rồi. Cho nên họ lọt ở trong cái trạng thái của bất động. Nhiều khi họ vì cái chỗ đó mà họ rơi vào Không Vô Biên Xứ Tưởng. Nó lọt trong Không mấy con. Rồi họ tưởng rằng lọt ở trong Không đó là đúng sao mấy? Nó sai mấy con.

(40:45) Bây giờ Thầy nói thẳng, nói thật cho mấy con thấy, như cái Thiền sư Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường chứ gì? Mấy con có nghe cái nhục thân của hai Ngài để lại, đất nước Việt Nam chúng ta có hai cái nhục thân để lại rõ ràng mà. Đó là lọt vào trong thiền tưởng Không Vô Biên Xứ mà không biết cách ra. Bởi vì vô đó mình vô thì tự nó vô rồi, nó vô Không rồi, mà giờ ra thì không biết làm sao ra? Cho nên không biết làm sao ra thì đến cái lúc nào đó thì nó phải bỏ thân thôi. Các con hiểu không? Thì nó coi như là lọt trong cái trạng thái đó, trạng thái Không Vô Biên Xứ thôi, không thể nào mà đi ra khỏi được. Cho nên từ đó cái thân nó chỉ ngồi đó, nó chịu đựng đến một thời gian nào đó. Mà cái tâm mà không ra, thì nó không hoạt động được. Nó không hoạt động được thì cái thân phải chết luôn.

Cũng như một người nhập Tứ Thiền nó có 49 ngày, nghĩa là hơi thở không thở 49 ngày. Mà ngoài 49 ngày là cái thân phải diệt luôn, nó không thể nào mà nó cứu vãn được. Bởi vì cái thân nó chỉ không thở được cái thời gian nó ở trong cái Định đó. Nó chỉ có thời gian đó 49 ngày thôi, ngoài 49 ngày là nó không được. Các con thấy nó có sự quy định rất rõ ràng, chứ không phải là muốn cái nào, được cái nấy đâu. Không phải vậy.

Đó, cho nên vì vậy mà trong cái sự tu tập nó phải cẩn thận, phải có người kinh nghiệm dạy chúng ta. Cho nên vì vậy mà kinh Pháp Hoa nó có lợi ích, nhưng mà nó lợi ích rất nhỏ mấy con, không lớn đâu. Lợi ích bằng cái thiện pháp của chúng ta mà thôi. Mấy con hiểu được cái điều này thì mấy con thấy là kinh Pháp Hoa hay nói chung là tất cả các kinh sách Đại Thừa, nó không có đường lối dạy chúng ta để làm chủ sự sống chết. Không có đường lối dạy chúng ta ly dục, ly ác pháp, mà có cái đường lối cầu cạnh tha lực nhiều. Tha lực nhiều trong kinh Pháp Hoa.

Thì kinh Pháp Hoa là một cái loại kinh tha lực nhiều nhất. Ai cũng muốn gia đình mình bình an, mạnh giỏi thì nên tụng kinh Pháp Hoa. Thì thật sự ra chúng ta thấy có sự bình an, mạnh giỏi chứ không phải là không. Nhưng mà nó không phải là kinh Pháp Hoa chuyển mà chính hành động thiện của chúng ta đã chuyển được cái đời sống chúng ta được bình an. Bây giờ mấy con còn hỏi gì Thầy thêm nữa không?


Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2023

135- CÁCH TỔ CHỨC MA CHAY BÀI TRỪ MÊ TÍN

 

135- CÁCH TỔ CHỨC MA CHAY BÀI TRỪ MÊ TÍN

(16:29) Còn cách thức mà chết thì chôn cất đúng cách, đừng có rước thầy chùa tụng kinh. Không có chuyện linh hồn không có đâu, đừng có làm cái chuyện nhảm nhí. Phải đến đám tang thì lo tang tẩm liệm như thế nào? Thì Thầy đã có một cái sự hướng dẫn cho một cái bài để biết cách tẩm liệm. Trong gia đình lo lắng rồi chôn cất, chết rồi để không có sống đâu. Để cho cực gia đình, mà cực làng xóm người ta đến phúng điếu. Lo cho xong đi rồi để bàn thờ lên đó thờ, ai có đến thăm thì đến đó thắp cây hương được rồi. Gia đình rảnh rang khỏe khoắn không có gì hết, chứ để không để cái đám ma năm, bảy ngày. Mấy ông thầy chùa biết sao không? Ngày nay, để coi ngày nay là bị sát chủ, ngày mai bị tâm liên, rồi ngày mốt bị gì đó đủ thứ tùm lum để kéo dài ra. Đặng mỗi ngày thêm tụng kinh mới có tiền chớ, có phải không? Mấy ông thầy chùa biết tính vậy chứ sao. Chứ nếu mà bữa nay chết bữa mai chôn lấy gì có tiền? Có ngọ đâu có nhiêu? Có bao giờ mấy ông thầy chùa đến tụng kinh mình mà ông nói có ngọ không bao giờ không? Ít ra ba ngọ, là cái nhà đó nghèo đó, chứ còn giàu giàu là ông nói bảy ngày à! Mà bảy ngày mà ông đến tụng niệm thì phải ăn tiền nhiều chứ sao. Các con thấy chưa? Cho nên đừng mà có nghe mấy ông thầy đó. Mấy ông đó là mấy ông làm tiền mà, chứ đâu phải là ông tụng cho mình không đâu.

(17:50) Cho nên vì vậy, mình phải khéo léo. Do cái bài mà Thầy viết ra để cho mấy con biết cách tẩm liệm. Khi chết rồi phải làm, phải đi sửa sang cái thân người chết như thế nào? Rồi mặc áo như thế nào? Rồi khi tẩm liệm như thế nào? Đưa vào quan tài như thế nào? Đặt quan tài trong nhà chỗ nào hẳn hoi hoàn toàn rồi đem khiêng chôn như thế nào? Cách thức Thầy dạy rõ ràng cứ làm theo, nhẹ nhàng không tốn hao, không kèn trống, không gì hết. Chết chôn chứ ở đó vui sướng gì lắm mà nhạc lại kèn trống um sùm, có phải khỏe không? Đơn giản mà không tốn tiền, mà không cực khổ ai hết. Đó là cách thức trong nhà có ma chay phải làm điều đó.


Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

134- PHÂN BIỆT RÕ CÁI ĐÚNG, CÁI SAI KINH SÁCH CÁC TỔ

 

134-PHÂN BIỆT RÕ CÁI ĐÚNG, CÁI SAI KINH SÁCH CÁC TỔ

(00:00) Trưởng lão: Con xá Thầy thôi con. Lớn tuổi rồi con?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Lớn tuổi rồi ráng tu!

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Ráng xả hết!

Phật tử: Con mới học giả, chứ chưa hành giả, hành giả ít lắm.

Kính bạch Thầy. Con nay mai thì con trở về trụ sứ của con, thành ra con dù một ngày cũng là nghĩa Thầy trò. Thì con cám ơn, cảm tạ ơn Thầy nhiều lắm! Với lại khi nào mà có dịp thì có cần thì con lên. Con trình pháp xin Thầy chỉ dạy cho con.

Trưởng lão: Đúng thế con, con về trụ xứ mình tu. Rồi có cái tưởng hay có cái gì, hiện tượng gì, hay trạng thái gì thì con cứ lên.

Phật tử: Dạ! Thầy giúp con. Nếu mà trong trường hợp mà con, cái tâm bất động được thì con chạy lên Thầy dạy cho con để con vô Tứ Thiền.

Trưởng lão: Đúng rồi khi nào mà nó được bất động. Thì đó là một cái giai đoạn mà tâm bất động, thì nó có thể, nó không có còn vọng tưởng nữa. Nhưng mà nó có thể đi lạc vào trong cái tưởng.

Phật tử: Dạ.

(01:19) Trưởng lão: Cho nên vì vậy cứ thấy tâm bất động thì mau mau phải về gặp Thầy. Để Thầy dẫn dắt đi cho nó không có lọt vô tưởng không. Một là nó lọt vào không tưởng rồi, nó kéo dài cái thời gian đó, mà nó không lọt vô không tưởng thì cái tưởng của con nó (…​)

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Cho nên nhớ kỹ lời Thầy dạy, phải biết vậy mới được, có Thầy thì biết đường đi. Chứ không Thầy thì đi vô chỗ này lạc hết.

Phật tử: Dạ! Con thì con thấy Thầy dạy pháp thì nó cao vời, quá cao. Còn mấy chỗ khác thì còn thấp, còn thấp. Chứ cao như Thầy, nhưng mà cao quá, nó không vô lọt. Nó không vô nổi, nó không vô được. Thầy dạy con xả tâm thì con nghĩ như vầy. Thì sẵn con trình pháp Thầy, rồi Thầy có cái gì thì Thầy chỉ dạy con thêm.

Trưởng lão: Ừ.

Phật tử: Con thấy cái tâm mình cũng giống như cái ngọn núi lửa. Cái ngọn núi lửa mà lúc nào nó cũng phun ra hết trơn, hết trọi, mà mình làm thế nào, mà cho nó đừng phun nữa. Là mình dùng ý thức để xả tâm, rồi là bằng cái Tứ Chánh Cần với cái Như Lý Tác Ý. Rồi khi được rồi mình nhảy qua cái Tứ Niệm Xứ và cái xả tâm vô thức, tức là tiềm thức cũng như là cái núi lửa. Cái phần mà ở dưới cái núi lửa, mình làm cho nó nguội lạnh đi. Chứ nó không nguội lạnh thì có ngày nó phun nữa.

Còn bên Nam Tông thì họ chỉ dẫn cái…​, khi mà cái tâm ác nó nổi lên thì mình đừng có tiếp tục. Thì ở bên ấy họ dạy là không tiếp tục thì giống cũng như là cái thực phẩm. Cái người xào nấu rồi cái người ăn. Mà bây giờ thực phẩm là tức là cái lục căn, lục trần của mình, chứ không có gì.

Nó đưa lại cái thực phẩm rồi. Cái tâm xào nấu là cái tâm của mình lúc nào nó cũng tính toán, nó nghĩ suy. Nó chạy theo cái bản năng. Mà thành ra mà bây giờ nếu mà mình đừng có tính toán nữa. Đừng có ăn, đừng có ăn. Tức là mình không có hoạt động, mình không có lại phát ra lời nói, không có phát cái hành động. Do đó mà một trong ba cái đó nó đừng phối hợp nữa thì nó mới dừng lại được.

(3:58) Bạch Thầy dạy. Thì con cũng phối hợp với cái của Thầy nữa là: "Ăn, Ngủ, Độc cư". Rồi cái của Thầy ở bên kia nữa lại qua cái "Tứ Niệm Xứ" là làm cho cái của Thầy dạy là "Nhẫn nhục, Tùy thuận, Bằng lòng” phối hợp cái của họ dạy nữa là khi mà cái thọ mình nó đến rồi, thì đừng có tiếp tục nữa, thì lúc đó mình phải đừng tiếp tục nữa có nghĩa là mình phải nhìn cái thọ nó sinh nó diệt trong vòng nửa tiếng hoặc 1 tiếng đồng hồ lận. Để cho cái tâm của mình nó đừng có những cái hoặc nội tiết tố của mình nó tiết ra những cái chất kích thích. Trong vòng nửa tiếng một tiếng đồng hồ vậy đó.

Để cho cái tâm mình nó bình lại để nó tỉnh thức, tỉnh giác, chánh niệm rồi khi mà được mấy cái đó dần dần cái tâm mình nó ổn định rồi , thì lúc đó mới tu qua cái tâm bất động. Mà với tâm bất động thì con thấy Thầy dạy cho con. Cái bất động này cũng như là mình không còn cái nguyên nữa. Tức là khi mà mình thấy cái thiện thì mình thích, mà mình thấy cái ác thì mình ghét. Như vậy là cái tâm mình động.

Trưởng lão: Ừ.

Phật tử: Mà mình làm thế nào vượt lên trên đó, mà vượt lên trên đó. Là cũng như là tâm từ, tâm từ của một người mẹ có một đứa con dù là đứa con đó nó ác, thì dạy dỗ cho nó mà nó nghe, nó không nghe thì thôi chứ. Nó mang cái nghiệp của nó thôi. Nhưng mà không có người mẹ nào mà kêu công an bắt đứa con mình hết. Thì như vậy cái tâm người đó mới bất động được. Chứ không thì lúc nào cũng động hết. Cái vinh, cái nhục, cái này, cái nọ hoài thì nó động hoài, nó động hoài thì không thể nào mà tu được nữa. Để Thầy nói chuyện. Con xin phép chút nữa con trở vô.

(06:25) Trưởng lão: Con gởi lại mấy cuốn sách đó để Thầy đọc lại, nghiên cứu mấy cuốn sách mà con đã đưa, để coi các Sư các thầy, họ viết có đúng hay không?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Bởi vì con đường mình tu, mình làm chủ được sự sống chết của mình, sinh, già, bệnh, chết rồi. Khi mà họ viết như vậy họ lọt ở trong cái tưởng nào?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Bởi vì cái kiến tưởng giải đó. Do cái tưởng giải của mình, tưởng theo cái cách thức của mình tu mà mình viết ra. Cho nên kinh sách rất nhiều. Mà nghiên cứu kỹ lại thì cái lời Phật dạy thì nó không đúng.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Bây giờ cái kinh nó nhiều người viết lắm.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Trong thời gian tu tập, lọt trong tưởng thì người kiến giải cách này, người kiến giải cách khác.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Bắt đầu cứ viết thôi, chứ không biết cái lợi ích đó có thật đúng, hay là đưa mọi người đi đến cái chỗ rối loạn.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Mà không biết mình tu, nên con là có cái điều kiện, mà con được một cái số sách như vậy thì được mà Thầy đọc, để Thầy nghiên cứu kỹ và đồng thời cái cuốn sách Thầy đọc, Thầy sẽ ghi lại cái gì đúng, cái gì sai để Thầy xác định con đường của Phật giáo, tức là mình dựng lại mà không bị kiến giải của người khác.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Do đó mà cái điều kiện mong muốn của con, cũng là cái mong muốn của Thầy.

Phật tử: Dạ! Con thấy bên Nguyên thủy của con dù muốn, dù không nó cũng theo giáo lý của Chánh pháp. Nhưng vì cái pháp hành của nó, nó còn thấp lắm. Với lại nó không có tu đạt được cái Tam minh.

Trưởng lão: Đúng vậy.

Phật tử: Thành ra nó còn cái kia nó chỉ được phần nào ít thôi, phần ít, phần nhỏ.

Trưởng lão: Mà khi vô đầu mà mới tu, mà không biết cách, thì mình đâu có biết cách gọt rửa cái tâm của mình.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Mình không biết cách để phòng hộ sáu căn: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình với sáu trần.

Phật tử: Dạ.

(08:12) Trưởng lão: Như hồi nãy con trình đó là 6 căn, 6 trần, nó luôn luôn tiếp xúc, nó dẫn mình, mà mình không biết phòng hộ nó. Mình chỉ lấy cái pháp: "Độc cư" là mình giữ mình vậy thôi. Chứ thật sự: Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý mình, mình ngồi đây một mình, chứ nó phóng ra tùm lum.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Chứ nó đâu có phải dễ đâu.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Mà nếu mà không nắm vững được cái pháp phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý thì làm sao cho nó quay vô. Mà nếu mình cứ tu hơi quay ra, hơi quay vô, thì coi như là nó không bao giờ làm chủ nó được.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Cho nên cái cơ bản đầu tiên là cái pháp phòng hộ, phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miêng, Thân, Ý. Thì phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý thì Độc cư. Đó là cái phương tiện để giữ gìn, chứ chưa phải là cái pháp để phòng hộ. Nó bảo vệ, giữ gìn được có chút à, để cho mình đừng tiếp duyên ra thôi.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Để giữ gìn cái ý của mình thôi. Chứ con mắt mình ngồi đây. Cái ý mình ngồi đây nó phóng ra, nó nghĩ nhiều thứ lắm, chứ chưa chắc đã là nó yên.

Phật tử: Dạ.


133- KHÔNG CÓ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH THẦN THÁNH, MA QUỶ

 

133- KHÔNG CÓ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH THẦN THÁNH, MA QUỶ

(25:14) Người ta nghe nói đức Phật trước giờ chứng đạo thì ma vương đến quậy phá điều này thế kia. Chúng ta thấy ma vương đây không ngoài thân tâm chúng ta, một cơn đau của chúng ta cũng là ma vương chứ. Khi ngồi đây mà đau bụng quá ngồi tu không được thì không phải ma vương đang làm khổ chúng ta sao.

Cho nên nói ma vương có nghĩa là nói những gì trong thân tâm chúng ta đang làm cho chúng ta mất cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Bây giờ ngồi đây có một niệm khởi ra thì đó là ma vương chứ gì, nó làm cho chúng ta mất trạng thái thanh thản. Ngồi đây mà thân đau nhức chỗ này chỗ kia đó là ma vương hiện ra làm chúng ta mất an lạc nó rõ ràng, cho nên nói ma vương không có nghĩa có ma hiện ra làm thế này, thế khác.

Ở đây đức Phật nói không có linh hồn, không có thế giới siêu hình thì làm sao có thế giới ma. Khi chứng đạo đức Phật đã dập phá tất cả ba mươi ba cõi trời. Đức Phật nói: “ba mươi ba cõi trời là cõi tưởng tri, chứ không phải là liễu tri” làm cho ngoại đạo như là giọng đầu xuống đất.

Từ xưa đến giờ tất cả các cái tôn giáo người ta dựng lại cái thế giới siêu hình: có trời, có Phật, có Thánh, có Thần, có ma, có quỷ. Thế mà đức Phật nói ba mươi ba cõi đó không có là tưởng của mấy ông chứ không có thật. Thế rồi thậm chí ngay cả thân chúng ta đức Phật cũng xác định không có linh hồn.

Vậy mà từ xưa đến giờ truyền thừa với nhau là linh hồn đi đầu thai, chết rồi linh hồn còn ở lại nên cầu, nên chúng ta lo lắng cầu siêu để cho linh hồn được bớt tội, nên mới có hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát để cứu khổ những linh hồn đang còn ở địa ngục, điều đó là điều tưởng tưởng của chúng ta.

Không có linh hồn thì làm sao có Địa Tạng mà cứu linh hồn nơi địa ngục. Đó là những tưởng tượng của kinh sách của người, của các ngoại đạo đã lầm vào thêm Phật giáo chứ sự thật không đúng. Đạo Phật đã định không có cõi trời, không có linh hồn, thì có đâu mà lại bốn ngày làm tuần, làm tự, có đâu lại cầu siêu, cầu an.


132- QUAN THÁNH ĐẾ KHÔNG CỨU AI, CHỈ MỖI NGƯỜI DÙNG TÍN LỰC TỰ CỨU MÌNH

 

132- QUAN THÁNH ĐẾ KHÔNG CỨU AI, CHỈ MỖI NGƯỜI DÙNG TÍN LỰC TỰ CỨU MÌNH

(1:39:41) Phật tử 10: Thưa Thầy, ở chỗ con có mấy người mà bác sĩ Sài Gòn chê rồi, về quê chờ chết mà, ở quê thì tới trung tâm Quan Thánh, xin thuốc, từ đó mà người bớt luôn. Thì vấn đề con cũng đi trung tâm Quan Thánh, thì lần đầu xin không được, nhưng mà sau thời gian xin nhiều năm rồi đó, tức là giống như là con có cảm nhận là ở chỗ Quan Thánh thì lấy cái quẻ xăm ấy, thì bây giờ ba rất là tin. Mà như con gặp Phật pháp, được gặp Thầy, thì thấy những cái đó là mê tín dị đoan phải không ạ?

(1:40:16) Trưởng lão: Mê tín con, bởi vì đó tưởng lực đó con. Bây giờ, hồi đó mình mới tin thôi, nghe người ta nói mình tin chưa có tin luôn đâu, …​ (Không nghe rõ) làm. Cho nên, vì vậy hãy bắt đầu bền chí, tin ổng nữa, cuối cùng cái tưởng lực của mình nó tạo cho mình hết đau, sự thật ra cái tưởng lực đó, nó làm cho mình hết đau đó. Bởi vì, Thầy nói cái pháp của Thầy ai tin thì cứ ôm rồi nó sẽ hết đau à, nó cũng vậy đó thôi, nó bằng cái lòng tin con à.

Đây là nó giúp cho chúng ta lòng tin, tin vào một cái đức Phật một Bồ tát hay một cái đức Quan Thánh Đế Quân nào đó, sẽ cứu khổ mình, mọi người sẽ thấy nó hết đau. Mà bác sĩ chê rồi, mà bây giờ chỉ còn chết thôi, chỉ còn tin thôi chứ gì? Nhưng mà cái sự tin đó nó làm cho chúng ta an ổn, nó làm cho chúng ta bền chí, cứ cầu khẩn, cứ đến cầu khẩn, cứ lạy hoài cái niềm tin đó nó xóa, thành ra cái tín lực của cái tưởng của chúng ta nó càng mạnh lên, nó càng mạnh thì nó chuyển được nhân quả của chúng ta.

Chứ cỡ sức mà cái nhân quả nó tới chết rồi, thì giờ có cầu ông Thánh ông cứu cũng không được đâu, cái nghiệp nó hết rồi. Còn cái này cái nghiệp nó còn đó con, là cái tưởng lực của chúng ta nó chuyển, nó thay đổi chứ không phải ông Thánh đâu.

Cho nên, những cái mê tín đó, bây giờ mua nhang đốt cái vô cái đền đó, nó ngộp mấy con, nó sai mất, nó mê tín rồi. Cho nên chúng ta biết cái mấu chốt mà được hết bệnh này là không phải do ông Thánh đó, mà do cái niềm tin. Con không tin nhưng con vô con niệm Thánh coi hết đau không? Chưa chắc. Có phải không, các con hiểu chưa?

Có người nào mà không tin mà đến niệm Thánh không, chắc chắn là phải có tin, tin ít tin nhiều, nhưng mà càng hết đau rồi tin luôn nữa chứ, con hiểu không mấy con? Nó sự thật ra, cái lực của tín lực chúng ta ghê gớm lắm mấy con, mà bây giờ cái ý thức lực của chúng ta nó không có, mà cái tưởng lực nó phải tạo thành, cho nên cái niềm tin, tin một cách mơ hồ, tin một cách không thật, nó đâu có ông thánh nào đâu mà mình tưởng tượng ra có cái ông Thánh.

Quan Thánh Đế Quân là một cái người tướng Tàu chứ họ tiêu diệt mình dữ lắm, cái ông đó ông giết người ghê gớm lắm chứ đâu phải, đi qua năm cái ải của cái người Tàu chứ không phải Việt Nam mình, ông đi qua năm ải, chém sáu cái tướng mà bao nhiêu lính của tướng đó chết. Qua ngũ quan, trảm lục tướng, có phải Quan Vân Trường không? Cái ông Thánh ác ghê gớm mà bây giờ cứu dân tộc Việt Nam mình cho hết bệnh à.

Nói dân tộc Việt Nam của mình, ông Quan Thánh Đế Quân này ông còn ghét nữa chứ đừng nói chuyện, có phải không? Mấy con điên gì mà thờ cái ông Tàu đó, phải không? Sao lại không thờ ông Trần Hưng Đạo mà lại thờ ông Quan Thánh Đế Quân à? Trời đất ơi! Cái người nước khác chứ bộ nước mình sao, mà bây giờ phù hộ dân tộc Việt Nam mình à? Có phải là cái tín lực của mình nó phù hộ mình, hay là ông đó phù hộ? Các con cứ nghĩ có phải không?

Bây giờ, thí dụ tổ tiên ông bà của mình đi, như là Trần Hưng Đạo đi, Thánh Trần Hưng Đạo đi, Thầy nghĩ rằng ông Việt Nam này ông cũng thương dân tộc ông thì thôi mình đau, con cháu ông cũng phù hộ cũng phải, còn đằng này ông Tàu thiệt mà chắc gì mình con cháu ông đâu, phải không? Mấy con hiểu đi, mấy con phải hiểu, mấy con biết liền chứ gì.

Thầy đọc qua lịch sử của mấy ông này không có xài được, tại vì mình mê tín. Vậy mà ở Việt Nam mình chỗ nào cũng có đền Quan Thánh Đế Quân hết. Trời đất ơi! Đối với Thầy thì không có ông Thánh nào hết con, chỉ có mình, bởi vì đức Phật nói:

Thiên thượng, thiên hạ

Duy ngã độc tôn

Nhất thiết thế gian

Sanh, lão, bệnh, tử.

Trên trời dưới trời, con người là duy nhất vượt qua sanh, già, bệnh, chết. Ông Phật nói hay quá, con người là duy nhất, phải không mấy con?

Con người chứ đâu phải riêng có mình đức Phật, còn chúng ta nói, duy ngã chỉ có ông Phật, ông Phật là con người, mà con người là mọi người chứ đâu phải là có ông Phật đâu, đâu có nghĩa ông Phật là vỗ ngực ta là ngon hết đâu, không có lý một kẻ tu hành mà cái ngã lớn như vậy, mà làm sao thành Phật được? Cho nên ông Phật nói một câu mà chúng ta hiểu một đường.

(1:44:20) Phật tử 11: Con bạch Thầy, bên Đại Thừa người ta hay giảng như thế này lắm ạ, duy ngã người ta bảo là tại sao đức Phật không có cái vô ngã sao mà có cái Ta lớn thế? Cho nên bây giờ Thầy giảng con mới vỡ ra đấy ạ.

Trưởng lão: Bởi vậy, ông Phật ông chỉ cho con người, chữ Ngã là con người, cho nên, vì vậy mà chúng ta hiểu nghĩa đó mới đúng. Ông Phật ông nói, trên trời, dưới trời mà, chỉ có con người là duy nhất mới làm chủ sanh, già, bệnh, chết, bốn cái câu kệ người ta rõ ràng mà, chỉ có con người mới làm chủ được cái này, con vật nó biết gì đâu mà nó làm, có phải không? Con hiểu không?

Ông Phật nói rất hay, mà chúng ta dịch ra sai, dịch ra Việt Nam cái trời đất ơi! Ngơ ngẩn. Mà chính ông Tàu đó, ông cũng chữ của ông, mà chữ ngã là ta, ông đâu có hiểu ngã có nghĩa là ta mà có nghĩa là chúng ta, con hiểu không? Đó, thành ra ở đây nếu mà dịch sai chút là nó sai à.

Phật tử 11: Có Thầy chúng con vỡ ra nhiều cái lắm, sự thật hiển nhiên thế mà, ngày xưa chúng con cứ mơ mơ màng màng trong các thầy Đại Thừa dạy.

Trưởng lão: Thầy nói mấy con có cái thông minh y như Thầy hết, nhưng bây giờ nó đầy ở trỏng cho nên nó không thông minh, bây giờ gạt ra đi rồi nó sẽ thông minh vậy, các con hiểu chưa? Rồi nó cũng hiểu như Thầy thôi con, nó cũng biết được những cái gì, bởi vì nó trống là nó sẽ thông minh đó. Cố gắng tu rồi cái đầu của mấy con sẽ thông minh. Thầy nói thực sự ra mấy con còn trẻ tuổi, mấy con còn thông minh hơn Thầy nữa. Để những tế bào não của Thầy giờ nó già rồi, còn mấy con đó còn trẻ.


131- TÁC HẠI CỦA SỐNG TRONG TƯỞNG

 

231- TÁC HẠI CỦA SỐNG TRONG TƯỞNG

(07:31) Trưởng lão: Nghĩa là bây giờ nó hoạt động vậy vậy đó, thì con sẽ thấy rằng cái vấn đề này nó thiện, chứ nó không phải ác. Nó ác tức là con hiện ra, con thấy nó đem đến khổ cho mình hay cho người, thì đó là ác. Còn cái này thật sự nó không có làm khổ cho con, mà cũng không làm khổ cho ai thì nó thiện. Nhưng mà không khéo, con cứ bị nó hiện hoài vậy đó, nó hoạt động vậy hoài thì con lại sống ở trong tưởng. Thành ra con người con bình thường thì con nói chuyện với ai vậy đó. Nhưng mà vừa nói chuyện người ta thì con sống nó khác rồi. Con hiểu không? Con thấy cái khác, nó không phải là con người bình thường.

Cho nên hơi cái là Thầy biết con vẫn bình thường. Cái người bình thường họ cho con là không bình thường, con hiểu không? Mà nếu con luôn luôn, con sống ở trong cái tưởng của con hoạt động như vậy đó, thì con sẽ mất bình thường luôn con. Thường thường là người điên là người đã lạc ở trong tưởng, cho nên họ không có còn hoạt động những cái ý thức bình thường. Cho nên họ hoạt động, họ không biết nữa. Tưởng đó con. Con bây giờ còn ý thức với cái tưởng thức nó làm việc. Cho nên bên đây nó làm thì bên ý thức nó nhận nó biết, thành ra nó coi như còn bình thường. Nhưng mà nếu mà nó xiên qua một bên thì người ta thấy đồng cốt.

Phật tử 1: Nhưng mà tại sao tự nhiên mấy năm nay con lại phát giác ra cái đó nhiều quá.

Trưởng lão: Thì nó đang hoạt động. Bởi vì trước kia con biết sao không? Cái kiếp trước của con có luyện tập về những cái Mật Tông, hoặc là về những cái Thần thông mà về tưởng đó con. Kiếp này con sanh lên, cái nó còn theo con. Con không tập luyện gì hết, mà nó hướng dường như là con hướng về cái pháp Mật Tông, nó hướng về cái pháp tu tưởng. Cái thiền của con hiện giờ mà con nói, đó là thiền tưởng. Nó hoạt động cái tưởng của con là do cái sự tập trung cái tưởng. Cho nên đức Phật dạy trong kinh Pháp Cú rất rõ ràng: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Muốn làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết thì chỉ có ý, chứ còn tưởng không phải làm chủ được.

Phật tử 1: Dạ, con hiểu rồi. Bởi làm con cũng sợ. Con nói chuyện với anh Khánh, anh Khánh nói coi chừng bà lạc đường đó, bà làm sao bà đi lên kiếm Thầy giùm đi. Con cũng sợ quá trời, con nói Trời đất ơi, mà con sợ thiệt chứ không phải giỡn. Nhưng mà càng lúc, con ghi một chút nghe Thầy. (Thầy hướng dẫn ghi Pháp danh). Coi như con nói ảnh là Thầy chấp nhận nghe Thầy? Mười mấy năm mới gặp lại. Cái đó coi như tới chừng nào con mới nhận được cái tờ giấy?

Trưởng lão: Coi như là trong vòng 1 tuần lễ hoặc là bao giờ con đến tu viện thì cô Út gửi cho con, có sẵn sàng. Xong rồi cái Thầy làm Thầy gửi cho cô Út. Rồi chừng đó con về có liền thôi.

Phật tử 1: Còn tiền anh gửi con gửi cô Út?

Trưởng lão: Ừ.

Phật tử 1: Bây giờ nói chuyện này xong rồi, chỉ hỏi Thầy…​ Coi như Thầy nói vậy, thì con thấy thì những cái đó nó không thành vấn đề nữa.

(11:21) Trưởng lão: Nó không thành vấn đề nữa, bỏ hết đi, đừng có sống với nó. Sống với nó, sau này con làm đồng cốt, mệt lắm.

Phật tử 1: Con không đụng cái đó mà tự nhiên nó thấy không. Mà lúc mỗi lần con ngồi…​..

Trưởng lão: Nó sẽ hoạt động hoài thì mình không tránh khỏi điều đó đâu. Bắt đầu nó thấy chuyện người ta như vậy, mà nó không nói sao được? Mà nói ra trúng phóc hà. Rồi cuối cùng, con sẽ thành cái gì đây? Con người không thành con người mà trở thành điên, hay là cái loại phù thủy. Không là người ta sẽ cho con là phù thủy đó. Tại vì tự con, con biết, chứ con đâu có muốn nó đâu. Nhưng mà người ta sẽ cho con là phù thủy.

Phật tử 1: Nhiều khi con mở miệng ra nói chuyện là đúng ngay chóc, không sai được chỗ nào hết.

Trưởng lão: Bởi vì nói chung là Thầy gặp cũng rất nhiều người ở trong cái dạng là người ta đang hoạt động, mà rất nhiều người tin tưởng, bởi vì họ nói đâu trúng đó. Thầy nói thôi dẹp đi, sống lo cứu mình. Bây giờ chết không làm chủ được, bệnh đuổi không được, mà cứ lo đuổi bệnh người ta thì không được. Mình phải cứu mình cái đã.

Phật tử 1: Nếu như vậy thì coi như con cũng bỏ.

Trưởng lão: Bỏ đi con, để rồi mình tìm cái giáo pháp, mình hàng ngày, mình tập con. Một người mà người ta đang ở bên Úc mà người ta theo Thầy bữa nay, Thầy dạy ôm cái pháp. Nghĩa là bắt đầu kể từ, người ta tính từ tháng 6 năm này bắt đầu tháng 6 sang năm. Người ta tu suốt một năm, bắt đầu người ta tu từng phút, người ta trở lại ôm toàn cái pháp Thân Hành Niệm để phá hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng, để phá hết ba cái này. Để ngồi lại cái tâm bất động hoàn toàn. Chừng nào mà có tâm bất động được từ 1 phút cho đến 30 phút sẽ báo cáo cho Thầy, Thầy sẽ dạy đi tới nhưng mà cái thời gian nó phải một năm.

Con biết ông Từ Quang không? Ông Từ Quang bây giờ đang ở bên Úc tu trong một chùa của Nam Tông. Mình sắp xếp xuống hết để mình lo cứu mình. Các pháp vô thường, thân mình cũng vô thường. Nay thì mạnh, mai đau, hoặc nay nó mạnh, mai chết không chừng. Rồi mình tu không kịp. Cái chuyện đời nó cứ kéo lôi, kéo lôi hoài. Tới chừng chết rồi nó cũng không có gì hết. Nó uổng lắm. Con có gì không con? Có gì trình bài không con? Con cứ ngồi đi con, ngồi bình thường đi.


392-“TU LÀ CỘI PHÚC, TÌNH LÀ DÂY OAN.”

  392-“TU LÀ CỘI PHÚC, TÌNH LÀ DÂY OAN.” 1- TU LÀ CỘI PHÚC: Tu tập ly dục ly ác pháp, sống không làm khổ mình, không làm khổ người, không là...