134-PHÂN BIỆT RÕ CÁI ĐÚNG,
CÁI SAI KINH SÁCH CÁC TỔ
(00:00) Trưởng
lão: Con xá Thầy thôi con. Lớn tuổi rồi con?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Lớn tuổi rồi
ráng tu!
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Ráng xả hết!
Phật tử: Con mới học giả, chứ chưa hành giả,
hành giả ít lắm.
Kính bạch Thầy.
Con nay mai thì con trở về trụ sứ của con, thành ra con dù một ngày cũng là
nghĩa Thầy trò. Thì con cám ơn, cảm tạ ơn Thầy nhiều lắm! Với lại khi nào mà có
dịp thì có cần thì con lên. Con trình pháp xin Thầy chỉ dạy cho con.
Trưởng
lão: Đúng thế con,
con về trụ xứ mình tu. Rồi có cái tưởng hay có cái gì, hiện tượng gì, hay trạng
thái gì thì con cứ lên.
Phật tử: Dạ! Thầy giúp con. Nếu mà trong trường
hợp mà con, cái tâm bất động được thì con chạy lên Thầy dạy cho con để con vô Tứ
Thiền.
Trưởng
lão: Đúng rồi khi
nào mà nó được bất động. Thì đó là một cái giai đoạn mà tâm bất động, thì nó có
thể, nó không có còn vọng tưởng nữa. Nhưng mà nó có thể đi lạc vào trong cái tưởng.
Phật tử: Dạ.
(01:19) Trưởng
lão: Cho nên vì vậy cứ thấy tâm bất động thì mau mau phải về gặp Thầy. Để
Thầy dẫn dắt đi cho nó không có lọt vô tưởng không. Một là nó lọt vào không tưởng
rồi, nó kéo dài cái thời gian đó, mà nó không lọt vô không tưởng thì cái tưởng
của con nó (…)
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên nhớ kỹ
lời Thầy dạy, phải biết vậy mới được, có Thầy thì biết đường đi. Chứ không Thầy
thì đi vô chỗ này lạc hết.
Phật tử: Dạ! Con thì con thấy Thầy dạy pháp
thì nó cao vời, quá cao. Còn mấy chỗ khác thì còn thấp, còn thấp. Chứ cao như
Thầy, nhưng mà cao quá, nó không vô lọt. Nó không vô nổi, nó không vô được. Thầy
dạy con xả tâm thì con nghĩ như vầy. Thì sẵn con trình pháp Thầy, rồi Thầy có
cái gì thì Thầy chỉ dạy con thêm.
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử: Con thấy cái tâm mình cũng giống
như cái ngọn núi lửa. Cái ngọn núi lửa mà lúc nào nó cũng phun ra hết trơn, hết
trọi, mà mình làm thế nào, mà cho nó đừng phun nữa. Là mình dùng ý thức để xả
tâm, rồi là bằng cái Tứ Chánh Cần với cái Như Lý Tác Ý. Rồi khi được rồi mình
nhảy qua cái Tứ Niệm Xứ và cái xả tâm vô thức, tức là tiềm thức cũng như là cái
núi lửa. Cái phần mà ở dưới cái núi lửa, mình làm cho nó nguội lạnh đi. Chứ nó
không nguội lạnh thì có ngày nó phun nữa.
Còn bên Nam
Tông thì họ chỉ dẫn cái…, khi mà cái tâm ác nó nổi lên thì mình đừng có tiếp tục.
Thì ở bên ấy họ dạy là không tiếp tục thì giống cũng như là cái thực phẩm. Cái
người xào nấu rồi cái người ăn. Mà bây giờ thực phẩm là tức là cái lục căn, lục
trần của mình, chứ không có gì.
Nó đưa lại
cái thực phẩm rồi. Cái tâm xào nấu là cái tâm của mình lúc nào nó cũng tính
toán, nó nghĩ suy. Nó chạy theo cái bản năng. Mà thành ra mà bây giờ nếu mà
mình đừng có tính toán nữa. Đừng có ăn, đừng có ăn. Tức là mình không có hoạt động,
mình không có lại phát ra lời nói, không có phát cái hành động. Do đó mà một
trong ba cái đó nó đừng phối hợp nữa thì nó mới dừng lại được.
(3:58) Bạch
Thầy dạy. Thì con cũng phối hợp với cái của Thầy nữa là: "Ăn, Ngủ,
Độc cư". Rồi cái của Thầy ở bên kia nữa lại qua cái "Tứ
Niệm Xứ" là làm cho cái của Thầy dạy là "Nhẫn nhục, Tùy
thuận, Bằng lòng” phối hợp cái của họ dạy nữa là khi mà cái thọ mình nó đến
rồi, thì đừng có tiếp tục nữa, thì lúc đó mình phải đừng tiếp tục nữa có nghĩa
là mình phải nhìn cái thọ nó sinh nó diệt trong vòng nửa tiếng hoặc 1 tiếng đồng
hồ lận. Để cho cái tâm của mình nó đừng có những cái hoặc nội tiết tố của mình
nó tiết ra những cái chất kích thích. Trong vòng nửa tiếng một tiếng đồng hồ vậy
đó.
Để cho cái
tâm mình nó bình lại để nó tỉnh thức, tỉnh giác, chánh niệm rồi khi mà được mấy
cái đó dần dần cái tâm mình nó ổn định rồi , thì lúc đó mới tu qua cái tâm bất
động. Mà với tâm bất động thì con thấy Thầy dạy cho con. Cái bất động này cũng
như là mình không còn cái nguyên nữa. Tức là khi mà mình thấy cái thiện thì
mình thích, mà mình thấy cái ác thì mình ghét. Như vậy là cái tâm mình động.
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử: Mà mình làm thế nào vượt lên trên
đó, mà vượt lên trên đó. Là cũng như là tâm từ, tâm từ của một người mẹ có một
đứa con dù là đứa con đó nó ác, thì dạy dỗ cho nó mà nó nghe, nó không nghe thì
thôi chứ. Nó mang cái nghiệp của nó thôi. Nhưng mà không có người mẹ nào mà kêu
công an bắt đứa con mình hết. Thì như vậy cái tâm người đó mới bất động được.
Chứ không thì lúc nào cũng động hết. Cái vinh, cái nhục, cái này, cái nọ hoài
thì nó động hoài, nó động hoài thì không thể nào mà tu được nữa. Để Thầy nói
chuyện. Con xin phép chút nữa con trở vô.
(06:25) Trưởng
lão: Con gởi lại mấy cuốn sách đó để Thầy đọc lại, nghiên cứu mấy cuốn sách
mà con đã đưa, để coi các Sư các thầy, họ viết có đúng hay không?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Bởi vì con đường
mình tu, mình làm chủ được sự sống chết của mình, sinh, già, bệnh, chết rồi.
Khi mà họ viết như vậy họ lọt ở trong cái tưởng nào?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Bởi vì cái kiến
tưởng giải đó. Do cái tưởng giải của mình, tưởng theo cái cách thức của mình tu
mà mình viết ra. Cho nên kinh sách rất nhiều. Mà nghiên cứu kỹ lại thì cái lời
Phật dạy thì nó không đúng.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Bây giờ cái
kinh nó nhiều người viết lắm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Trong thời gian
tu tập, lọt trong tưởng thì người kiến giải cách này, người kiến giải cách
khác.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Bắt đầu cứ viết
thôi, chứ không biết cái lợi ích đó có thật đúng, hay là đưa mọi người đi đến
cái chỗ rối loạn.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà không biết
mình tu, nên con là có cái điều kiện, mà con được một cái số sách như vậy thì
được mà Thầy đọc, để Thầy nghiên cứu kỹ và đồng thời cái cuốn sách Thầy đọc, Thầy
sẽ ghi lại cái gì đúng, cái gì sai để Thầy xác định con đường của Phật giáo, tức
là mình dựng lại mà không bị kiến giải của người khác.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Do đó mà cái điều
kiện mong muốn của con, cũng là cái mong muốn của Thầy.
Phật tử: Dạ! Con thấy bên Nguyên thủy của
con dù muốn, dù không nó cũng theo giáo lý của Chánh pháp. Nhưng vì cái pháp
hành của nó, nó còn thấp lắm. Với lại nó không có tu đạt được cái Tam minh.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Phật tử: Thành ra nó còn cái kia nó chỉ được
phần nào ít thôi, phần ít, phần nhỏ.
Trưởng
lão: Mà khi vô đầu
mà mới tu, mà không biết cách, thì mình đâu có biết cách gọt rửa cái tâm của
mình.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mình không biết
cách để phòng hộ sáu căn: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình với sáu trần.
Phật tử: Dạ.
(08:12) Trưởng
lão: Như hồi nãy con trình đó là 6 căn, 6 trần, nó luôn luôn tiếp xúc, nó dẫn
mình, mà mình không biết phòng hộ nó. Mình chỉ lấy cái pháp: "Độc cư"
là mình giữ mình vậy thôi. Chứ thật sự: Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý mình,
mình ngồi đây một mình, chứ nó phóng ra tùm lum.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chứ nó đâu có
phải dễ đâu.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà nếu mà không
nắm vững được cái pháp phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý thì làm sao cho
nó quay vô. Mà nếu mình cứ tu hơi quay ra, hơi quay vô, thì coi như là nó không
bao giờ làm chủ nó được.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên cái cơ
bản đầu tiên là cái pháp phòng hộ, phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miêng, Thân, Ý. Thì
phòng hộ Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý thì Độc cư. Đó là cái phương tiện để giữ
gìn, chứ chưa phải là cái pháp để phòng hộ. Nó bảo vệ, giữ gìn được có chút à,
để cho mình đừng tiếp duyên ra thôi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Để giữ gìn cái
ý của mình thôi. Chứ con mắt mình ngồi đây. Cái ý mình ngồi đây nó phóng ra, nó
nghĩ nhiều thứ lắm, chứ chưa chắc đã là nó yên.
Phật tử: Dạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét