133- KHÔNG CÓ THẾ GIỚI SIÊU
HÌNH THẦN THÁNH, MA QUỶ
(25:14) Người
ta nghe nói đức Phật trước giờ chứng đạo thì ma vương đến quậy phá điều này thế
kia. Chúng ta thấy ma vương đây không ngoài thân tâm chúng ta, một cơn đau của
chúng ta cũng là ma vương chứ. Khi ngồi đây mà đau bụng quá ngồi tu không được
thì không phải ma vương đang làm khổ chúng ta sao.
Cho nên nói
ma vương có nghĩa là nói những gì trong thân tâm chúng ta đang làm cho chúng ta
mất cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Bây giờ ngồi đây có một niệm khởi
ra thì đó là ma vương chứ gì, nó làm cho chúng ta mất trạng thái thanh thản. Ngồi
đây mà thân đau nhức chỗ này chỗ kia đó là ma vương hiện ra làm chúng ta mất an
lạc nó rõ ràng, cho nên nói ma vương không có nghĩa có ma hiện ra làm thế này,
thế khác.
Ở đây đức Phật
nói không có linh hồn, không có thế giới siêu hình thì làm sao có thế giới ma.
Khi chứng đạo đức Phật đã dập phá tất cả ba mươi ba cõi trời. Đức Phật
nói: “ba mươi ba cõi trời là cõi tưởng tri, chứ không phải là liễu tri” làm
cho ngoại đạo như là giọng đầu xuống đất.
Từ xưa đến
giờ tất cả các cái tôn giáo người ta dựng lại cái thế giới siêu hình: có trời,
có Phật, có Thánh, có Thần, có ma, có quỷ. Thế mà đức Phật nói ba mươi ba cõi
đó không có là tưởng của mấy ông chứ không có thật. Thế rồi thậm chí ngay cả
thân chúng ta đức Phật cũng xác định không có linh hồn.
Vậy mà từ
xưa đến giờ truyền thừa với nhau là linh hồn đi đầu thai, chết rồi linh hồn còn
ở lại nên cầu, nên chúng ta lo lắng cầu siêu để cho linh hồn được bớt tội, nên
mới có hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát để cứu khổ những linh hồn đang còn ở
địa ngục, điều đó là điều tưởng tưởng của chúng ta.
Không có
linh hồn thì làm sao có Địa Tạng mà cứu linh hồn nơi địa ngục. Đó là những tưởng
tượng của kinh sách của người, của các ngoại đạo đã lầm vào thêm Phật giáo chứ
sự thật không đúng. Đạo Phật đã định không có cõi trời, không có linh hồn, thì
có đâu mà lại bốn ngày làm tuần, làm tự, có đâu lại cầu siêu, cầu an.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét