Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2023

139- PHẬT GIÁO PHÁT TRIỂN CÓ CÔNG HAY CÓ TỘI?

 

139- PHẬT GIÁO PHÁT TRIỂN CÓ CÔNG HAY CÓ TỘI?

(1:16:40) Họ nghĩ vậy nè, nếu mà không có Đại thừa thì làm sao người ta biết Phật giáo? Cho nên nó có cái hay của nó. Bây giờ nhờ có Đại thừa có chùa mình mới biết mình đến chùa chứ gì? Bây giờ mình biết được rồi bây giờ mới được nghe Thầy nói chứ gì, đó là cái hay của nó. Nhưng mà sự thật ra, khi mà đạo Phật ra đời, đức Phật đã dạy Bốn Chân Lý. Đừng có giáo pháp của Đại thừa phủ lên thì đạo Phật có mất không? Nó phủ lên nó làm mất rồi bây giờ chúng ta đi vào chùa thì hoàn toàn là chùa Đại thừa không. Thì cái này là cái tội của Đại thừa, chứ làm cái gì mà lợi? Bắt đầu bây giờ nếu mà đức Phật ra đời đã đưa Bốn Chân Lý, từ đó về sau đừng có ai mà xuyên tạc, đừng có ai mà kết ba cái giáo pháp của ngoại đạo, của tà giáo để trở thành cái giáo pháp Đại thừa phủ lên, thì đạo Phật vẫn có đạo Phật, chứ làm sao mất đạo Phật? Thì người ta vẫn có đạo Phật người ta đến chứ, phải không? Mà người ta đến đúng.

Còn bây giờ người ta đến sai, mà nếu mà không có Thầy mà vạch ra, thì người ta biết cái sai của Đại thừa sao? Con thấy không, cái này là tội của Đại thừa, chứ không có cái lợi. Dẹp ba cái ông Đại thừa này đi, kinh sách đó đem vô cô tàng viện mà cất giữ đi. Để làm sao? Để chúng ta sẽ nói rằng cái lịch sử của Phật giáo chúng ta là ba cái ông này làm hại nè. Tu không chứng rồi tự cái đầu óc chúng ta vay mượn đầu này, vay mượn đầu kia, rồi chúng ta mới viết sách ra.

Coi như là mình, hầu hết là Thầy đọc kinh sách Đại thừa là Thầy thấy một cái áo, cái áo vá, vá miếng bên này, miếng bên đây. Cho nên có nhiều người hiện giờ, con biết không? Họ ngồi họ viết sách. Mà họ viết sách, họ lại gửi vô cho Thầy nhờ đọc coi chỗ nào sai. Thầy nói chiếc áo vá mà biết chỗ nào sai mà chỗ nào đúng mà bây giờ Thầy sửa? Mượn Thiền tông một mớ, Đại thừa một mớ, rồi những lời Thầy dạy một mớ, viết vô thành một cái tập sách. Trời ơi! Nghe cũng thông suốt chứ, người không biết thì đọc thông suốt. Nhưng mà Thầy thấy đây là cái chiếc áo vá, chứ đâu phải mấy ông tu chứng. Vậy cho nên vì vậy mấy ông hãy tu chứng đi, rồi mấy ông mới viết của mấy ông.

Mình làm chủ được thì cái mà mình làm chủ, mình viết cái kinh nghiệm đó ra, chứ đừng có vay mượn. Nào là tánh thấy, tánh nghe, tánh biết, trời đất ơi! Thiền tông nó nói rồi. Bây giờ mấy ông nói lại làm gì đây, mà bảo Thầy nói cái chỗ nào sai, chỗ nào đúng? Rồi mượn một số danh từ của khoa học đưa vô, mấy ông là nhà khoa học hay là mấy ông là người vay mượn khoa học? Mấy ông đừng có mượn cái điều này, mấy ông đưa ra Thiền tông là khoa học như thế này, thế khác. Thiền tông là Thiền tông, chứ Thiền tông là khoa học à? Mấy ông muốn cho người ta tin Thiền tông, cho nên mấy ông mới vay mượn những danh từ khoa học để chứng minh cho cái Phật tánh của mấy ông chứ gì? Mấy ông đừng lừa đảo. Thầy nói thẳng, nói thật mấy con.

Cho nên tu là phải làm chủ, mà làm chủ phải có phương pháp: "Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh", mấy con thấy rõ ràng mà. Tâm mấy con đang bị người ta chửi, mấy con giận thì mấy con phải tác ý nó như thế nào chứ: "Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra", rồi mấy con hít vô, thở ra. Mà nó chưa hết thì mấy con tác ý nữa, mấy con chưa hết thì mấy con tác ý nữa, rồi nương hơi thở tác ý. Chừng một lúc mấy con nhìn lại coi cái tâm sân mấy con còn lại không? Pháp người ta nó có kết quả, nó hữu hiệu như vậy, mà tại sao chúng ta làm chủ được cái sự đau khổ như vậy mà chúng ta không tập? Mà lại đi tập những cái pháp đó như vậy, để rồi chúng ta kiến tánh thành Phật, thành Phật để làm gì? Thầy nói đâu cần làm Phật mà cần làm chủ được sự đau khổ của chúng ta là đủ rồi. Cho nên ở đây có nhiều người đã nghe lời Thầy mà họ đã làm chủ được bệnh, đuổi được bệnh, đó là họ chứng đó chứ sao.

Nếu họ không có tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự từ ba mươi phút, một giờ làm sao họ đuổi được cái bệnh của họ? Ít ra họ đã chứng được ba mươi phút, một giờ, các con hiểu. Bởi vì nhiếp tâm và an trú, mà an trú được thì bệnh đuổi đi được rồi. Do họ đuổi được bệnh, tức là họ đã phải có một khoảng thời gian tâm bất động. Đó là cái sự thật không thể nào hơn được, không thể nào ngoài cái vấn đề đó được, mấy con thấy chưa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

392-“TU LÀ CỘI PHÚC, TÌNH LÀ DÂY OAN.”

  392-“TU LÀ CỘI PHÚC, TÌNH LÀ DÂY OAN.” 1- TU LÀ CỘI PHÚC: Tu tập ly dục ly ác pháp, sống không làm khổ mình, không làm khổ người, không là...