303-SO SÁNH CHÁNH ĐỊNH VÀ TÀ ĐỊNH
(Trưởng lão
Thích Thông Lạc, trích Tạo Duyên Giáo Hóa Chúng Sinh, TG. 2011, tr. 202-208 )
Nguồn: Tạo
Duyên Giáo Hóa Chúng Sinh
Kính thưa
quí vị tu sĩ tăng, ni và cư sĩ phật tử,
Bây giờ,
chúng ta so sánh hai thứ định: định của đạo Phật và định tưởng của ngoại đạo.
1- Ðịnh
trời sét không giật mình, định của đức Phật (Nhị Thiền).
2- Ðịnh tiếng
động 500 cỗ xe bò đi ngang qua, định của ngoại đạo, định tưởng.
Ở đây, không
phải chúng ta so sánh hai tiếng động lớn, nhỏ, mà so sánh ở trạng thái giật
mình và ở mục đích giải thoát của định trời sét không giật mình.
Ðịnh của Phật,
dù quí vị có đánh bể đồng loa thì cũng không xuất định. Trời sét không giật
mình tức là định đã diệt sáu thức, cho nên cảm thọ không còn có, vì thế gọi là
xả thọ.
Xả thọ tức
là diệt ái như chúng tôi đã nói ở trên, diệt ái tức là phải có định, mà định ở
đây thì phải bắt đầu từ Nhị Thiền đến Tứ Thiền.
Tứ Thiền là
xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh. Xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh tức là xả
thọ, hay là làm chủ thọ, nên không còn giật mình.
Ðịnh Tứ Thiền
là định xả thọ, còn định phá âm thanh là định Nhị Thiền, khi diệt tầm tứ thì
sáu thức dừng nghỉ, không hoạt động, nên tai không còn nghe âm thanh, dù âm
thanh có to như tiếng sét cũng không nghe vì đã diệt tầm tứ.
Thiền định
tưởng, dù định cao nhất của nó như định Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ cũng còn giật
mình, trừ Diệt Thọ Tưởng Ðịnh thì âm thanh, sắc tướng đều bị diệt cả.
Cho nên các
thiền sư, dù trong lúc nhập định mà tiếng đồng loa, tiếng chuông lắc vẫn đánh
thức họ khỏi định.
Như thiền sư
Hám Sơn lắc chuông tỉnh lại, thiền sư nhập 1000 năm dùng đồng loa đánh xuất định...
đều là những định chưa diệt tầm tứ, chưa xả thọ, nên chưa làm chủ thân, tâm,
chưa chấm dứt tái sanh luân hồi.
Phần nhiều
các thiền sư nhập vào định này đều còn tưởng dục.
Chúng
tôi xin lưu ý quí vị một lần nữa, còn tưởng dục tức là còn mộng mị chiêm bao. Tất
cả thiền sư Ðông Ðộ đều còn chiêm bao mộng mị.
Kính thưa
quí vị tu sĩ tăng, ni và cư sĩ phật tử, thiền định nào để lại nhục thân được?
- Thiền định
nào cũng để lại nhục thân được, nhưng các loại định tưởng thì phải nhập những định
cao hơn Không Vô Biên Xứ và Thức Vô Biên Xứ.
Ðể lại nhục
thân không phải mục đích của đạo Phật, nên đức Phật và các đệ tử của Ngài không
có để lại, vì để lại nhục thân là còn có mục đích cầu danh trong đó, và đó cũng
là một lối lừa đảo người đời sau.
Kính thưa
quí vị, những điều chúng tôi đã phân giải ra đây là những điều chúng tôi đã trực
tiếp thấy trong cuộc đời tu hành của chúng tôi.
Chúng tôi đã
thấu suốt rất rõ ràng, từ đời sống tu sĩ, cư sĩ, và đến các pháp môn như thế
nào đúng, như thế nào sai.
Chúng tôi
nói ra đây để Thầy Thanh Từ của chúng tôi và cũng như quí vị tăng, ni, phật tử
hiểu rõ Phật pháp, để trở về đúng với con đường tu hành của đạo Phật.
Chúng tôi
không có ý xấu xa, bài bác mọi con đường, mọi pháp môn tu hành của quí vị, của
Thầy chúng tôi.
Chúng tôi nói
ra những điều này là vì chúng tôi đã hiểu rất rõ ràng mọi pháp môn, mọi con đường
tu hành từ Thiền Tông, Tịnh Ðộ Tông, Mật Tông, Pháp Hoa Tông, Thiền Ðông Ðộ đến
kinh sách phát triển và Nam Tông, Thiền Minh Sát, v.v...
Chúng tôi
không nỡ tâm, cứ ngồi nhìn quí vị tu hành ngày tháng qua mau, sanh tử gần kề;
chúng tôi cũng không thể chịu được nữa.
Phải nói!
Nói ra dù có tan xương nát thịt; nói ra dù chúng tôi có như thế nào, chúng tôi
cũng đành cam chịu. Nói để Thầy chúng tôi chấn hưng lại Thiền Tông Việt Nam,
làm sáng tỏ Thiền Tông Việt Nam, mà không theo lối mòn của thiền phá giới và sống
một đời sống phi phạm hạnh.
Nếu Thiền
Tông Việt Nam phục hưng với nền đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ
mình, khổ người và không làm khổ tất cả các loài chúng sanh, thì ích lợi thiết
thực cho loài người nói chung, cho dân tộc Việt Nam nói riêng, và thiền đức này
sẽ sống mãi muôn đời trên thế gian này.
Kính thưa
quí vị, khi chúng tôi nói ra điều này, thì quí vị khó mà được gặp chúng tôi nữa.
Tại sao?
Chúng tôi
nói ra vì Phật pháp, vì sự tồn vong của Phật pháp, chứ không phải nói ra vì
danh, vì lợi, vì tranh hơn thua cao thấp với quí vị, với Thầy chúng tôi.
Chúng tôi đã
xả bỏ hết danh lợi của cuộc đời. Cho nên, chúng tôi chẳng quản quí vị biết đến
chúng tôi. Biết đến chúng tôi để làm gì?
Chúng tôi sẽ
ẩn bóng, để Thầy và huynh đệ chúng tôi hướng dẫn quí vị trên đường tu hành của
đạo Phật.
Tu viện
Chơn Như chúng tôi sẽ trao lại cho Cô Út Diệu Quang, khi cô nhập xong Tứ Thiền,
cô sẽ đứng ra hướng dẫn các cháu, con của những người cư sĩ quyết tâm theo cô
tu hành.
Tu viện này
sẽ trở thành tu viện nữ cư sĩ, thì lúc bấy giờ chúng tôi sẽ không còn ở lại đây
nữa, nếu cô vững vàng trên sự hướng dẫn. Còn cô chưa đủ khả năng thì chúng tôi
chưa đi xa vội, mà chờ có người tu chứng được chân lí.
Kính
thưa quí vị, tại sao chúng tôi phải ẩn bóng, bỏ các vị mà đi? Xin thưa cùng quí
vị, có hai điều kiện:
Thứ nhất,
khi chúng tôi còn ở lại, quí vị sẽ hiểu lầm chúng tôi là những người đem kinh
nghiệm tu hành của mình đã đạt được ra tranh chấp hơn, thua với quí vị và Thầy
chúng tôi.
Thứ hai,
chúng tôi không muốn chia chẻ Phật pháp thành manh mún, không muốn chia chẻ Phật
pháp thành nhiều đoàn thể, phe nhóm và nhiều tông phái khác nhau, để làm tan
nát ngôi nhà Phật giáo.
Từ xưa
đến nay, Phật giáo đã bị tâm danh lợi của loài người chia rẽ tan nát. Phật giáo
đã mang trên mình hơn 20 vết thương bộ phái, từ khi đức Phật nhập Niết
Bàn.
Bây giờ,
chúng ta không thể làm thêm một vết thương nữa. Xin quý vị thông cảm và hiểu
cho.
Kính
thưa quí vị tu sĩ tăng, ni và cư sĩ phật tử, chúng tôi chỉ muốn những kinh nghiệm
tu hành của chúng tôi được trao lại cho một vị thầy có đức độ, có uy tín, có giới
luật với quí vị, để vị thầy ấy xây dựng lại ngôi nhà chánh pháp của đạo Phật.
Theo chúng
tôi tự nghĩ: những kinh nghiệm tu hành của chúng tôi chỉ là những viên gạch nhỏ
bé, để chúng ta là những người con Phật phải xây dựng lại ngôi nhà Phật giáo,
mà từ lâu vô tình chúng ta đã bị ảnh hưởng mọi chiều hướng của các giáo phái
ngoại đạo, và bị ảnh hưởng những phong tục tập quán của dân tộc các nước trên
thế gian này, đã khiến cho tòa nhà đạo đức Phật giáo sụp đổ tan tành, chỉ còn lại
những giáo pháp lai căng,trừu tượng, ảo giác, siêu hình mang cái tên Phật
giáo.
Thật là đau
xót vô cùng. Đây là một nỗi đau đớn đứt từng khúc ruột, nhức nhối tận tâm can
chung của những người con Phật.
Bây giờ
chúng ta phải làm gì??? Hay cứ lấy mắt nhìn Phật giáo với những nỗi xót xa, chết
dần mòn trong tâm chúng ta!!!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét