129- CÚNG GIỖ MA CHAY LÀ MÊ
TÍN
(1:32:24) Thầy
nói thẳng nói thật, bởi vì đức Phật nói đó là Tưởng tri, cái thế giới của Tưởng,
nó không có thật mà, làm sao mà chúng ta xác định nó được. Cho nên nó sống ở
trong Tưởng của chúng ta, nó là thế giới siêu hình của mỗi cá nhân con người.
Chúng ta còn sống là nó còn, chúng ta chết là nó mất tiêu sạch, nó không còn nữa.
Cái bóng
dáng mà ngoài kia chúng ta thấy ma, cái bóng dáng mà ngoài kia mà biết chuyện
quá khứ vị lai, đoán biết được, đâu có phải là cái linh hồn người này nhập, người
kia nhập mà báo cho chúng ta biết, mà chính tưởng của chúng ta giao cảm được chứ.
Bởi vì tưởng nó không có không gian và thời gian, cho nên cách vách tức là
không gian nó vẫn biết. Cũng như tối chúng ta ngủ, cửa không mở, mà nó chui lỗ
nào nó đi chợ, nó đi ra ngoài chợ nó chơi, phải không? Nó đi tới thành phố Sài
Gòn nó chơi nữa, phải không? Có người ngủ ở đây mà đã đi chơi thành phố, phải
không?
Cho nên như
vậy rõ ràng là cái Tưởng của chúng ta nó vô cùng siêu việt, nó không có không
gian và thời gian. Nhưng cái không gian và thời gian nó có hạn cuộc, chứ không
phải là như tâm thức của chúng ta.
Tâm thức của
chúng ta nó vô tận, cho nên gọi là trí vô hạn. Còn cái Tưởng thức nó chỉ có một
cái hạn lượng, không thời gian của nó. Nó biết cái chuyện của chúng ta ở trong
hiện tại, mà chuyện vị lai thì có khi đúng mà cũng có khi sai. Cho nên ở đây
chúng ta phải hiểu, vì vậy bây giờ chúng ta không nên bỏ. Nghe Thầy nói rồi quý
vị ma chay của cha mẹ mình, mình về mình bỏ, cái đó là cái sai, không phải đâu.
Nói để mà nghe, nghe để mà biết, biết để mà…
Có giới luật
mặc dù chưa nghiêm chỉnh, nhưng họ cũng giữ được giới luật chút ít tốt. Đến, họ
tụng niệm cầu cho vong linh, mặc dù là không có, nhưng cái lòng thành của chúng
ta tưởng nhớ đến ông bà đã mất, phải không? Do đó nó nói lên được cái lòng của
chúng ta đối với những người mất và cái phong tục nó vẫn chứng tỏ được cái lòng
hiếu của chúng ta. Cho nên chúng ta biết cái đó nó mê tín, nhưng nó vẫn có giữ
được những cái gì tốt cho chúng ta, chúng ta không nên bỏ.
Vì vậy lần
lượt những người mà tu hành đúng, người ta sẽ dạy cách thức của mình trong cái
sự ma chay như thế nào đúng, cách thức cái nghi lễ như thế nào đúng. Nó không
phải bày ra rườm rà rồi đốt giấy tiền vàng mã, hoặc là cúng vong tiễn linh bằng
cách này, bằng cách khác. Cho nên từ đó chúng ta thực hiện những cái phong tục,
có hình thức mê tín này nó trở thành có ý nghĩa Đạo Đức của con người, nó biến
dần thành cái Đạo Đức của con người.
(1:34:56) Cũng
như bây giờ chúng ta biết là vào ngày giỗ, cha mẹ ông bà mình chết đâu có linh
hồn về mà ăn. Nhưng mà ngày đó chúng ta làm một cái ngày giỗ, để cho anh em con
cháu, dòng họ bà con. Tất cả những người tập trung đến nhớ lại cái công ơn của
người và nhớ lại những cái gì mà của người còn để lại cho chúng ta, cái tình
nghĩa thâm sâu đó. Cái hình thức rõ ràng là như là chúng ta cúng là những người
đó về ăn. Nhưng mà cái đó là cái mê tín, nhưng mà nói lên cái tình nghĩa chúng
ta đối với người chết, cái này không phải mê tín, mà đó là cái Đạo Đức con người
chúng ta phải thực hiện.
Cho nên từ
cái chỗ mê tín chúng ta biến dần nó trở thành cái Đạo Đức của con người. Chứ đừng
có biến dần nó trở thành cái mê tín, cứ tin tưởng rằng "Ờ mình
cúng vậy cha mẹ mình về ăn". Không lẽ là trong một mới có cái
ngày giỗ ăn vậy nó đói chết thì sao? Còn mấy ngày kia đi ăn chực của người ta
hay sao? Cho nên do đó chúng ta phải nghĩ cái gì phải cho nó đúng đắn, rồi
chúng ta lần lượt chúng ta sửa, sửa cho đúng những cái Đạo Đức.
Hôm nay như
Thầy đã nói như vậy, để rồi không phải mình nói thẳng vậy, nhiều khi Phật tử
không nghe tưởng là Thầy bác, không phải đâu, Thầy không có bác chút nào hết.
Nhưng mà mình phải sửa cho nó đúng cái ý nghĩ của mình, nó biến trở thành một
cái Đạo Đức của con người. Đó thì như vậy mình lần lượt mình sửa.
Cũng như cái
ngày tư ngày tết, không có nghĩa là ông bà của mình về mà vui tết ăn vui với
mình đâu. Nhưng mà cái tình nghĩa trong ngày vui đó, nhắc nhở lại những ông bà
của mình, con cháu sum họp trong những ngày vui đó. Cho nên chúng ta đâu có dẹp
những ngày tư ngày tết, đó. Như vậy nhưng mà những ngày đó sẽ biến thành nó có
cái ý nghĩ của chúng ta.
Nhiều khi những
ngày đó cái người gia trưởng ở trong nhà, người ta sẽ đọc lên cái tiểu sử của
ông bà, cha mẹ của mình, dòng họ của mình là như vậy đó. Hồi đó ông cha mình
như vậy, bây giờ con cháu nó nghe những cái người ông bà của nó như vậy, nó phải
noi gương sao cho nó xứng đáng.
Thí dụ như
ông bà của mình những nhà nho như thế nào, cách thức sống như thế nào. Mình đọc
lại cái tiểu sử của những cái ngày giỗ, hay là ngày tết, dịp tết. Nhắc cho
chung con cháu mình khi mà về họp, thì nó tạo thành một cái ngày đó là một cái
ngày kỷ niệm. Những cái ngày gương mẫu và một cái ngày mà làm cho con cháu nó
có một cái vinh hạnh đối với dòng họ của nó, thì cái đó là những cái hay.
Nhưng mà sau
này dạy Đạo Đức Thầy sẽ nhắc nhở về cái phần này, để chúng ta thay đổi những
cái mê tín nó trở thành một cái tình nghĩa, một cái Đạo Đức thật sự giải thoát,
đó là cách thức phải làm.
Nhiều khi
bây giờ không có người làm thì chúng ta, nhiều khi chúng ta không biết cách thức
nào mà làm. Rồi nhiều khi chúng ta bồng bột, nghe Thầy nói cái bắt đầu chúng ta
dẹp, dẹp hết, thì tức là thành ra một người vô nghĩa, vô tình, không có tình
nghĩa nữa. Như vậy là chúng ta thiếu Đạo Đức rồi, phải không? Cho nên chúng ta
phải thực hiện những cái cho đúng Đạo Đức của con người.
Con người của
chúng ta, cây thì có cội nước có nguồn, chim thì có tổ người có tông. Mà tại
sao bây giờ nghe nói vậy cái rồi dẹp hết? Thì như vậy nói là "Thầy
Thông Lạc nói vậy, dạy vậy" là quý vị lại hiểu sai ý Thầy mất rồi,
phải không? Chúng ta biến từ cái chỗ mà chúng ta nghĩ sai, biến nó thành mê
tín, chúng ta sẽ biến dần nó thành cái không mê tín. Thì như vậy để cho nó đúng
cái tình nghĩa, đúng cái Đạo Đức.
(1:38:07) Đến
đây thì Thầy đã nói những cái điều mà tâm huyết của Thầy muốn nói, là cái hướng
của đạo Phật để xây dựng một cái Đạo Đức.
Vậy thì quý
vị hiện giờ đó, quý vị có muốn hỏi gì thì Thầy sẽ tùy theo cái sự hiểu biết của
mình mà trả lời. Thầy cũng chỉ là một người như hồi nãy Thầy nói, bình thường
nhưng các vị mà thôi. Nhưng trên con đường tu của mình, quý vị đừng nghĩ rằng
Thầy ngồi thiền nhập định bảy, tám ngày, là một bậc Thánh tăng như thế này, thế
khác, không phải đâu. Thầy cũng chỉ là phàm phu nhưng biết sửa lỗi mình.
Vì mình là
cũng là con người như mọi người, tức là phải có lỗi và có lỗi mình sửa đừng có
phạm những cái lỗi đó. Mà Thầy nhờ theo giới luật của Phật mà sửa những cái lỗi
đó, cho nên mình thấy được tâm mình rất an ổn. Và tâm mình được an ổn thì nó
thanh thản, an lạc, cho nên muốn đem cái Đạo Đức này dạy cho quý vị. Để rồi quý
vị sẽ được giải thoát, đó là đem lại cái nguồn hạnh phúc chung cho quý vị, đó
là cái ước mơ của Thầy. Thầy mong sao quý vị sẽ hiểu.
Còn hiện giờ
những cái phong tục tập quán nào chúng ta đều giữ. Lần lượt những Đạo Đức sẽ dạy
chúng ta, sẽ biến cải những cái phong tục mê tín nó trở thành một cái chánh tín
và nó thành một cái đạo nghĩa, chứ không phải chúng ta dẹp. Đó như vậy nó mới
đúng, chứ còn nếu không thì chúng ta lầm lạc, cái tư tưởng của chúng ta sẽ hiểu
sai đi thì nó không hay.
Cho nên Thầy
muốn nói như vậy để quý vị có đủ duyên, sau này nó có duyên thì Thầy sẽ cố gắng
mà trợ giúp, trợ giúp trên cái phần học tu về Đạo Đức. Sau đó thì chắc chắn là
thầy Thông Vân, Thầy có cái nhân duyên ở đây, chứ còn đối với Thầy thì lớn tuổi
rồi, không thể nào mà đi đây, đi đó nhiều được, và cũng không thể nào mà trụ ở
Châu Đốc được.
Cho nên thầy
Thông Vân sẽ tìm mọi cách và quý Phật tử sẽ giúp thầy Thông Vân có một cái nơi ở
địa phương này yên ổn, thanh tịnh. Để làm một cái nơi cho quý vị sinh hoạt, tu
tập những cái Đạo Đức của đạo Phật, rồi lần lượt chúng ta sẽ đi tới thiền định.
Cho nên nó
đi từng bước, chứ chúng ta đừng vội mà ngay vô. Mà hiện bây giờ gia duyên chúng
ta còn nhiều, cuộc sống chúng ta còn nhiều, mà chúng ta ngay vô chúng ta muốn
thiền định thì không có được, nó rất khó, nó không đúng đâu. Mình phải sửa mình
từng chút đạo đức, rồi từ đó mình mới thấy cuộc sống an lạc của mình, thì mình
sẽ do cái sự hướng dẫn và do cái sự trợ duyên và cái người trụ trì ở đó, người
ta. Như thầy Thông Vân chẳng hạn, Thầy sẽ giúp đỡ quý vị rất nhiều khi quý vị cần
thiết, cái gì mà thầy Thông Vân đã được hiểu.
Và Thầy có một
cái địa điểm, Thầy sẽ gửi về những cái tài liệu đạo đức như nói về giáo trình Đạo
Đức Nhân Quả. Thì quý Phật tử sẽ đến đó thì thầy Thông Vân sẽ trao cho quý vị đọc.
Rồi những cái gì không hiểu hỏi lại, thì mình sẽ xây dựng mình lần lần, dẹp bỏ
những cái ác pháp, mình tăng trưởng những thiện pháp. Sống trong những hành động
đạo đức để đem lại hạnh phúc cho mình, cho người, thì đó là cái điều hay. Nhưng
bây giờ trong sinh hoạt như thế này, mà cái chỗ này thì sinh hoạt không được,
nó chật chội.
Hôm nay có
cái duyên mà quý vị về đây đông đảo như thế này, cũng là một cái duyên, cũng là
cái duyên lớn. Dù nếu mà không có, thì chắc chắn là năm, ba người thì Thầy cũng
sẵn sàng mà nói hết những cái ý cho năm, ba người. Tại vì cái số này ít thôi,
còn quý vị ngồi quá đông như thế này. Cho nên Thầy cũng nghĩ rằng mình sẽ cố gắng
đem những cái điều kiện mà giúp cho quý vị sau này khi có những cái điều kiện cần
thiết, để mà tu tập, để mà luyện tập trau dồi đạo đức của mình.
Đó, hôm nay
quý vị, còn những cái gì thì quý vị cứ hỏi, những cái gì mà Phật giáo mà quý vị
còn thắc mắc thì cứ vị cứ hỏi Thầy sẽ giúp. Lẽ ra kỳ này Thầy sẽ về Thầy giúp
cho Minh Điền, với Châu, với một người cư sĩ nào mà tu tập với Thầy đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét